Thiền ca, ta nghĩ muôn xa
Vi rút Vũ Hán thật là nguy nan,
Chúng hoành hành khắp thế gian
Hơn vạn người đã lìa tan cuộc đời.
Xót thương, thương xót người ơi!
Một cơn dâu bể, lìa đời như không,
Lây nhiễm vẫn tiếp ”lên đồng”
Á- Âu- Phi- Mỹ đang gồng sức lên…
Khúc thiền, bi tráng sao quên
Thương cho đồng loại một phen ba đào.
Nguyên nhân, nguyên cớ ra sao?
Ấy là tam độc (*)- lẽ nào không hay!?
Tập trung thiền định lúc này
Để tâm an lạc, tỏ bày dài lâu
Hãy thiền định- tuệ thật sâu
Qua cơn đại dịch: nhớ câu vô thường!
Từ-Bi cho hết tai ương
Hãy luôn Hỷ-Xả, vấn vương làm gì
Luân hồi, quả báo nghĩ suy
Gieo duyên,tích đức phải thì riêng ai.
Hãy Tri-Kiến- Ngộ lúc này
Tỉnh ra nông nỗi thế này từ đâu,
Trải qua một cuộc bể dâu
Thiền sâu, tụng niệm bằng câu thiện lành.
Nhân loại đoàn kết, đấu tranh
Chống cơn đại dịch để giành an yên
Việt Nam- ý chí vững bền
Qua cơn đại dịch, khúc thiền ngàn năm…
Luật gia Trần Thúc Hoàng
[*]Tham,sân,si(tham lam,ích kỷ,sân hận, giận giữ…ngu si,vô minh…)
Bài của cùng tác giả:
>>Mỗi ngày một khúc thiền ca: Khúc thiền ca thứ tám
>>Mỗi ngày một khúc thiền ca: Khúc thiền ca thứ bảy
>>Mỗi ngày một thiền ca: Khúc thiền ca thứ sáu
>>Mỗi ngày một khúc thiền ca: Khúc thiền ca thứ năm
>>Mỗi ngày một khúc thiền ca: Khúc Thiền ca thứ tư
>>Mỗi ngày một khúc thiền ca: Khúc thiền ca thứ ba
>>Mỗi ngày một khúc thiền ca: Thiền ca 2
>Mỗi ngày một khúc Thiền ca: Thiền ca thứ nhất
>>Mỗi ngày một khúc thiền ca: Khúc thiền ca thứ chín