Mười bảy vạn rưỡi linh hồn
Ra đi dặn lại: Dịch còn nhiễu nhương,
Còn gây những chuyện tai ương
Mong người ở lại hãy thương nhau cùng.
Vô thường là định luật chung
“Điều không chắc chắn”- Đi cùng muôn nơi,
Duyên sinh, vô ngã cuộc đời
Ấy là quy luật muôn nơi tỏ tường.
Nhân loại đang lúc bi thương
Hờn căm Trung Quốc gạt lường nhân gian,
Ai gây nên chuyện khóc than
Để rồi trục lợi, kế gian bày trò(?!).
Nào đâu có chuyện bất ngờ
Tham-Si loá mắt- chỉ chờ thế thôi,
Mưu hèn, kế bẩn tanh hôi
Tham lam, bành trướng, coi trời bằng vung.
Vi-rút Vũ Hán xứ Trung
Tràn lan lây nhiễm tận cùng năm châu,
Gian hùng, kế hiểm mặc dầu
Chân tơ, kẽ tóc là câu biết rồi.
Tác oai, tác quái muôn nơi
Đậy che kế hiểm, đến thời lòi ra,
Ngang ngược lập “quận Tam Sa[*]”(?!)
Ngông cuồng, trơ trẽn đó là ”gen”chi?.
Cái “gen” bất hảo là gì?
Lừa thầy, phản bạn cũng vì tham, si
Tây Âu, Mỹ quốc, châu Phi
Tẩy chay Trung quốc cũng vì “gen” gian!
Trục lợi trong lúc cơ hàn
Là “gen” bất hảo, là “gen” giết người,
Ra oai cơ bắp biển trời
Là “gen” xâm lược, loài người phẫn căm.
Biển Đông vạn dặm Việt Nam
Chớ liều manh động, A Hàm[**]đọc đi
Hãy ”Tứ vô lượng” chớ Si
Từ-Bi-Hỷ-Xả: muôn khi thanh bình.
Năm ngàn năm chuyện chiến tranh
Điêu linh, tàn bạo- Dân lành xiết rên
Vài chục năm mới ngóc lên
Lộng hành, tác quái rõ tên Hán tà(!).
Năm ngàn năm Việt Nam ta
Dựng nước, giữ nước bài ca anh hùng,
Sáu tư thành luỹ Nhị Trưng
Còn in dấu tích khắp vùng Trung Hoa.
Quang Trung hoàng đế chưa xa
Càn Long ôm hận- Đống Đa một gò,
Năm ngàn năm ấy nhớ cho
Việt Nam bất khuất, chớ mò sang đây!
Hãy nhìn thế giới lúc này
Người đi, người ở, nhiễm lây thế mà
Ngoại giao theo kiểu Trung Hoa
Ai dè vi-rút Corona lộng hành(?!).
Vô thường- bão tố tan tành
Người ơi nhớ lấy: ”Tham, bành” mà chi?
Nhân văn- hai chữ Từ-Bi
Đức hạnh Hỷ-Xả: lối đi an lành.
Kẻ nào gây hấn chiến tranh
Nhân quả- báo ứng rành rành xưa nay,
Lịch sử sáng giữa ban ngày
Bắc Kinh nhớ lấy: kẻ này Hít-le(!)
Việt Nam: đất nước chở che
Trung Hoa loạn lạc, luỹ tre dịu dàng
Cưu mang, đùm bọc bạn sang
Ngàn năm vẫn vậy, chớ màng lăm le.
Cương-nhu, bền bỉ luỹ tre
Việt Nam đất nước chở che bao đời,
Người Hoa loạn lạc muôn nơi
Việt Nam che chở, phản Người nên chăng(?!)
Luật gia Trần Thúc Hoàng
Xem thêm tại:>> Chuyên mục thơ Phật giáo Online