Tháng mười một, chiều nay hai bảy
Của năm này Canh Tý- Hai mươi,
Toàn cầu đại dịch chưa ngơi
Thương vong chưa giảm hỡi người hãy xem:
Sáu mươi mốt triệu, gần 38 vạn
Là những ca hoạn nạn dịch này,
Triệu tư bốn vạn tấm thân
Vĩnh hằng linh hỡi, tham sân nghĩa gì.
Sau một ngày gần hai vạn chết
Mắc nhiễm tăng sáu chục vạn người,
Đà tăng ở khắp mọi nơi
Việt Nam số liệu cũng thời an tâm:
Số người mắc: Ngàn ba ba mốt(1.331)
Điều trị khỏi : Gần một ngàn hai (1.166)
Đội ngũ thầy thuốc hiền tài
Công đức vô lượng ghi dài thiền ca.
Đang điều trị: Một trăm hai bảy (127)
Đang cách ly : Mười sáu ngàn hơn(16.210)
Đồng bào xa xứ sẽ còn
Hồi hương tránh dịch vẫn còn tiếp theo.
Nhìn số liệu nói lên tất cả
Một quốc gia trăm triệu đã gần,
Chống dịch chống giặc toàn dân
Làm nên kỳ tích ấy cần phát huy.
Phải làm gì giữ gìn thành quả
Kinh nghiệm là chớ có chủ quan,
Chớ để tái phát nguy nan
Chủ quan tự mãn lây lan có ngày.
Mùa đông này nói ngay phòng dịch
Mọi kịch bản có thể xảy ra,
Tập quán thăm bệnh người nhà
Đến nơi bệnh viện cũng là nguy cơ.
Khúc thiền ca ước mơ nho nhỏ
Cả cộng đồng đừng có nhiễm lây,
Cách li như bấy lâu nay
Đã làm rất tốt thì nay lại càng…
Sẽ vững vàng phục hồi kinh tế
Và “kinh bang tế thế” một vần,
Ai ai cũng biết giữ thân
Sức khỏe trên hết: Điều cần lo toan!
Chuyện trên ngàn ở Thừa Thiên Huế
Mười một người mất tích chưa về,
Nắng mưa gió bão dầm dề
Thương đoàn tìm kiếm trăm bề khó khăn.
Hỡi Rào Trăng: Con sông lấp lánh
Ánh trăng soi thâm thúy vô cùng,
Chữ rào lại gọi cho sông
Tổ tiên nhắn nhủ là không đụng vào.
Khi hậu thế không sao hiểu nổi
Nghĩa và từ tên gọi dòng sông,
Thì sao tránh khỏi viển vông
Khái niệm không biết bởi không thuộc bài.
Hỡi những ai là quan phụ mẫu
Câu “rừng sâu nước độc” có tường,
Những lời của các tiên vương
Dặn dò hậu thế giữ rừng giữ thân.
Trong nhân dân ngàn đời cửa miệng
Rừng rất thiêng chớ có đụng vào,
“Rưng rưng nước mắt” là sao
Những ai chưa hiểu nhìn Rào Trăng kia!
Hãy dựng bia ngăn ngừa “tam độc”
Tham sân si trốc hết núi đồi,
Nỗi nông khóc đứng khóc ngồi
Rừng thì tan tác để rồi thê lương.
Giữa nghị trường người con của núi
Hỏi lần này lần cuối nữa thôi,
Đừng đề cơ bản xong rồi
Còn đâu mà hỏi hỡi người hỡi ta./.
Luật gia TRẦN THÚC HOÀNG
Xem thêm tại:>> Thơ văn Phật giáo