Khúc thiền ca một trăm bảy tám
Ngẫm vì sao ai đó nói liều:
“Cầm trĩnh mà trút”[*] là điêu?
Rồi thì thảm hoạ do nhiều nguyên nhân(?)
Nỗi niềm dân, chính quyền sở tại
Muốn bồi thường phải luỵ đến ông,
Cái tên cha mẹ đặt ông
Là con sông Cái-Hiểu không bất nghì(!)
Ngẫm cái câu trời mưa như trút
Ngàn đời nay, đâu chút bất ngờ?
“Thuỷ điện cóc” bỗng phớt lờ
Đổ vấy tất cả, xoá mờ “nhân tai”(?)
Mới hôm qua những ai đề nghị
Thuỷ điện sai là phải bồi thường,
“Thượng thư”, bỗng chợt thành Vương
Cả gan sổ toẹt, bồi thường là ai(?!)
Cái vô thường: Hỏi ngài Bộ trưởng:
Sao phát ngôn cứ tưởng là khôn,
“Nhân quả báo ứng” dập dồn
Đối diện sự thật: Lời khôn dặn dò(!)
Câu quan họ: “Gọi đò” có phải (?)
Ví Dặm và phường Vải có tường?
Giang sơn-Gấm vóc-Quê hương
Người ơi, sao lại ngược Lường với Dân(!)
Cái tham sân và si tai hại
Đúng và sai, phải trái lộn sòng,
Lời vàng đức Phật những mong
Quy y, hồi hướng,Đục-Trong rõ ràng!
“Đục” tiếng Việt nghĩa rằng cái ác
Còn “Trong” là tạo tác “Thiện-Duyên”,
Việt Nam khắp cả ba miền
Nam-Phụ-Lão-Ấu nhớ tiền nhân răn!
Trong khó khăn: Thiên tai, địch hoạ
Dân chỉ mong tất cả thiện duyên,
Những lời ”Ái ngữ” đỡ phiền
Vô minh, sân hận: Bỏ quên thiện lành!
Bão số 10 đã thành áp thấp
“Trút như mưa” cấp tập miền Trung,
“Cầm trĩnh mà trút” ung dung
Ngàn năm vẫn vậy, chớ đừng xảo ngôn!
Hơn triệu hai linh hồn lìa xác
Bốn tám triệu rưỡi ca mắc nhiễm lây,
Đại dịch Vũ Hán từng ngày
“Lưỡi hái thần chết” chung tay đề phòng!
Chuyện biển Đông-Việt Nam tế nhị
Chuyện toàn cầu-Đâu chỉ riêng ai?
Lịch sử nhân loại dặm dài
Chân lý-Lịch sử, hỏi ai tận tường(?!)
Chuyện bầu cử “chiến trường” ở Mỹ
Đúng hay sai đâu chỉ luận bàn,
Vô thường, Vô ngã : Yên an
Tĩnh tâm, an lạc: Niết bàn là đây!
Câu Kiều là: “Tan sương đầu ngõ
Và vén mây để đứng “giữa trời”,
Lạc Hồng đất nước Việt ơi
Ngàn năm văn hiến-Muôn đời an yên!
Viết khúc thiền cũng là nhật ký
Chân-Thiện-Mỹ: Lời dạy Tổ Tiên,
Năm ngàn năm ấy lời nguyền:
Đồng bào: Cùng bọc là Tiên và Rồng!
Luật gia TRẦN THÚC HOÀNG
Xem thêm tại:>> Thơ văn Phật giáo