Thứ Năm, Tháng Tư 25, 2024
Khác

    Vua Rắn Núi Phổ Đà

    Thuở xưa đức Quán Thế Âm

    Chọn nơi đây chốn sơn lâm tuyệt vời

    Mở mang Phật pháp giúp đời

    Đạo tràng xây dựng cho người tu tâm,

    - Advertisement -

    Núi tên là Phổ Đà Sơn

    Có vua rắn nọ vẫn thường ở đây

    Họ hàng nhà rắn đông thay

    Và riêng vua rắn lâu nay tu hành

    Nghìn năm tu luyện tinh anh

    Phép thần thông giỏi nổi danh xa gần.

    Rắn thua đức Quán Thế Âm

    Sau khi đấu phép thần thông tranh tài

    Mới đành chịu nhượng bộ ngài

    Cho ngài mượn núi làm nơi đạo tràng,

    Rắn lo ngại cho họ hàng

    Bị người giết hại nguy nan vô cùng.

    Đức Quán Âm: “Hãy an lòng

    Họ hàng nhà rắn hiện trong núi này

    Cứ yên cư ngụ nơi đây

    Người và rắn sống chung đầy tình thương

    Ai làm hại phải bồi thường

    Mạng đem thường mạng khó đường tránh qua,

    Quyền vua rắn xử chẳng tha

    Sẽ niêm yết bảng gần xa khắp vùng

    Và loan báo rõ lệnh chung

    Để người gìn giữ tránh đường sát sinh!”

    Thế là trên ngọn núi xanh

    Đạo tràng nghiêm túc lập thành nơi đây

    Đã qua bao tháng cùng ngày

    Hành hương khách ghé núi này thật đông

    Người và rắn sống yên lòng

    Người không hại rắn, rắn không cắn người.

    Nhiều chùa xây cất khắp nơi

    Tăng, ni, Phật tử vang lời cầu kinh.

    *

    Vùng này có chú Tiểu Đinh

    Thường hay chơi nghịch phá quanh xóm làng

    Tổ chim tìm đập tan hoang

    Chuồn chuồn, châu chấu, bướm vàng chẳng tha.

    Hôm nay chú trốn mẹ cha

    Lén leo lên núi nhởn nha một mình

    Dạo quanh tìm dịp sát sinh

    Đến khi đói bụng ghé nhanh vào chùa

    Xin ăn uống lúc ban trưa

    No nê lại chạy rỡn đùa khắp nơi

    Khi gần lúc xế chiều rồi

    Đến con đường nọ chú ngồi nhìn quanh

    Chợt đâu thấy dưới cỏ xanh

    Có con rắn nhỏ bò nhanh tìm đường

    Trốn bò cạp lớn kinh hoàng

    Đang nhanh chân rượt phía đằng sau đuôi

    May thay tới lạch suối rồi

    Rắn lao mình xuống vội bơi qua bờ,

    Nước ngăn bò cạp bất ngờ

    Nó đâu biết lội đứng đờ người ra

    Đành quay lui, khó vượt qua,

    Tiểu Đinh tinh nghịch nghĩ ra mưu liền

    Lượm cành cây rớt kề bên

    Bắc cầu qua lạch ngang trên đôi bờ

    Chú bò cạp chẳng chần chờ

    Bò qua rượt đuổi rắn như điên cuồng

    Tấm thân rắn nhỏ thảm thương

    Trốn không thoát kịp trăm đường đớn đau

    Bị bò cạp cắn hồi lâu

    Quằn người ra chết, còn đâu nẻo về,

    Tiểu Đinh vui thích thoả thuê

    Reo lên khoái chí vừa đi vừa cười.

    Núi rừng khuất bóng mặt trời

    Tiểu Đinh vội vã tìm nơi ngủ nhờ

    Ghé vào chùa. Thật bất ngờ

    Vừa trông thấy mặt là sư giật mình

    Lắc đầu hỏi, giọng thất kinh:

    “Trông con nét mặt quả tình nguy thay

    Bao nhiêu ám khí phủ đầy

    Chắc con khó sống qua ngày mai đâu,

    Nói cho thầy biết thật mau

    Gần đây con có phạm vào tội chi

    Sinh linh có giết hại gì

    Khiến cho phúc đức mất đi thảm sầu?”

    Tiểu Đinh hốt hoảng lắc đầu

    Sau khi ngẫm nghĩ hồi lâu, thưa thầy

    Rằng mình tinh nghịch mới đây

    Giúp bò cạp giết rắn ngay trên đồi.

    Sư vừa nghe nói dứt lời

    Tức thời hốt hoảng kêu trời, khẽ than:

    “Thật khó khăn! Thật nguy nan!

    Thế nào vua rắn cũng làm hại ngay

    Đòi con thường mạng, thảm thay

    Khó mà trốn thoát nạn này được đâu!”

    Tiểu Đinh sợ hãi van cầu

    Xin sư chỉ cách nhiệm mầu cứu nguy.

    Cúi đầu sư vội nghĩ suy

    Hồi lâu lên tiếng từ bi giúp người:

    “Chỉ còn cách tụng kinh thôi

    May ra công đức do nơi lòng thành

    Tạo ra một chút duyên lành

    Cứu con thoát khỏi tội tình nghiệp oan!”

    Sư bèn thả quả chuông vàng

    Nới dây, hạ thấp xuống ngang hiên ngoài

    Lệnh cho chú nhỏ vào ngồi

    Khuyên luôn niệm Phật đồng thời cầu kinh,

    Chuông vàng sư hạ xuống nhanh

    Che cho chú nhỏ giấu mình bên trong,

    Bên ngoài sư dốc một lòng

    Mở kinh ngồi tụng vô cùng nghiêm trang

    Khơi đèn, thắp nến, đốt nhang

    Lạ thay khi mở kinh vàng ra xem

    Không nhìn thấy chữ! Ngạc nhiên!

    Trang kinh trắng xoá báo điềm tai ương

    Mõ thời im tiếng chẳng vang

    Dùi càng gõ mạnh mõ càng lặng câm

    Sư lòng hoảng hốt vô ngần

    Miệng luôn niệm Phật dốc tâm khẩn cầu.

    Bỗng nhiên vua rắn từ đâu

    Hiện ra giận giữ, cái đầu lắc lư

    Đến ngay bên cạnh chỗ sư

    Quấn chung quanh quả chuông xưa ba vòng

    Vang lên tiếng rít hãi hùng

    Và rồi sau đó lạnh lùng buông ra

    Biến vào bóng tối nhạt nhoà

    Ngoài song chánh điện trăng tà khuất mây.

    Sư liền vội chạy đến ngay

    Kéo chuông lên ngó trong đây thế nào

    Thật là kinh khủng biết bao

    Tiểu Đinh đã biến chốn nao mất rồi

    Chỉ còn một vũng máu thôi

    Dính quanh mớ tóc của người trẻ thơ.

    Nhắm nghiền cặp mắt hiền từ

    Sư lên tiếng niệm Phật A Di Đà

    Một mình lẩm bẩm xót xa:

    “Chót gây nghiệp dữ khó mà thoát đây

    Nhân nào quả nấy xưa nay

    Dễ gieo nhân ác, khó gây quả lành!”

    Với tâm từ, với lòng thành

    Ba ngày liên tiếp sư dành tụng kinh

    Cầu cho chú nhỏ Tiểu Đinh

    Linh hồn sớm được siêu sinh trọn bề.

     

    Tâm Minh Ngô Tằng Giao

    (thi hóa phỏng theo TRUYỆN CỔ PHẬT GIÁO)

    ­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­____________________________________________________

     

    - Advertisement -
    Tin tức khác
    - Advertisment -

    Xem nhiều