Khúc thiền ca thứ bẩy lăm
Câu lục bát đã thứ năm ngàn dài,
Liên hương gieo chữ Phật đài
Thiền ca, con chữ, gieo hoài chứa chan.
Vô thường-Vô ngã -Niết Bàn
Từ-Bi-Hỷ-Xả: Muôn vàn thiền ca,
Mênh mông vũ trụ bao la
Như Lai tri kiến-Ngộ ra bao đời.
Nhân quả-Báo ứng muôn nơi
Tất thảy vạn vật- Cuộc đời chúng sinh,
Buồn đau, chết chóc, chiến tranh
Cũng từ nguồn cội vô minh xưa rày.
Hành tinh đã mấy tháng nay
Vệ tinh vũ trụ cho hay: Xanh nhiều,
Cho hay, phải ngẫm bao điều:
Vì sao tai hoạ càng nhiều-Vì sao.
Loài người-Sinh vật bậc cao
Tại sao không thể cùng nhau hoà bình,
Phải chăng chưa biết thương mình
Đề cao bản ngã-Vô minh: Cội nguồn.
Vô thường cũng chẳng hiểu luôn
Định luật bất biến-Nỗi buồn cực đoan,
Vô thường-Vô ngã-Niết bàn
Tam pháp ấn Phật: Muôn vàn diệu vi.
Vô minh không biết Từ-Bi
Hỷ-Xả chẳng biết, ngu si: Cội nguồn!
Ngược dòng, thương trái đất buồn
Bao nhiêu sinh vật, vùi chôn,bao loài?
“Bị cáo”-“Bị hại” là ai
Muôn loài tuyệt diệt-Hỏi ai tội đồ?
Trái đất lịch sử sờ sờ
Đang chờ lời đáp bất ngờ “Tiện Nhân”!
Chân lý nhân quả xoay vần
Nhân-Duyên-Quả, cũng Thiện-Chân-Mỹ rằng:
Tạo hoá, vũ trụ công bằng
Như Lai tri kiến-Ngộ rằng quy y.
Nương dựa tất thảy cũng vì
Bao la vũ trụ -Thật vi diệu này,
Hành tinh cho đến hôm nay
Duy trì sự sống-Sau này ra sao.
Tạo hoá là đấng tối cao
Đặt bày khéo léo, cớ sao loài người?
Sửa sai, sám hối kịp thời
Sẽ mong cứu vãn “cuộc đời” hành tinh.
“Trái đất là của chúng mình”
Dạy trẻ con hát- Lời bình sao đây,
Rừng xanh thì phá hàng ngày
Ngăn sông, đắp đập biết ngày nào ngưng.
Tương lai, sự sống hãy dừng:
Nhẫn tâm tàn phá rừng và biển, sông
Nhân loại, thế giới, cộng đồng
Muộn còn cứu cánh-Hay không bao giờ (?!)
Luật gia Trần Thúc Hoàng
Xem thêm tại:>> Thơ văn Phật giáo