Thứ Bảy, Tháng Tư 20, 2024
Khác
    HomeVăn Học Phật GiáoThơ- vănMỗi ngày một khúc thiền ca: Khúc thiền ca thứ 181

    Mỗi ngày một khúc thiền ca: Khúc thiền ca thứ 181

    Năm mươi triệu, lẻ hai tám vạn
    Là số người mắc nạn dịch ôn,
    Một triệu, hai sáu vạn gần
    Lìa đời, xót cảnh người thân u hoài.

    Cơn đại dịch toàn cầu chao đảo
    Gió vô thường cảnh báo chúng sinh,
    Vô ngã: Đừng chỉ biết mình
    Kết liên sức mạnh chúng sinh muôn loài!

    Chuyện bi hài Hoa Kỳ bầu cử
    Cái vô thường vẫn vậy lẽ thường,
    Có thể-Không thể: Khôn lường
    Xoay vần con tạo, vấn vương mà gì.

    “Chủ nghĩa D.Trump” đi vào di sản
    Của Hoa Kỳ tư bản quốc gia,
    Cùng toàn thế giới ấy là :
    “Vũng lầy bộ máy” chớ mà chủ quan.

    - Advertisement -

    Tân Tổng thống “Tan sương đầu ngõ…”
    Mai mốt đây Ngài nhớ lẩy Kiều:
    “Cùng nhau thề thốt đã nhiều,
    Những điều vàng đá phải điều nói không!”

    Sự vô thường không không,sắc sắc
    Nhắc chúng sinh riêng có ai đâu:
    “Nghĩ điều trời thẳm vực sâu,
    Bóng chim tăm cá biết đâu mà nhìn!”.

    Bão mười hai thình lình lại nữa
    Hỡi miền Trung, xin chớ chủ quan,
    Xưa kia còn có đại ngàn
    Rừng xanh lớp lớp an toàn núi non.

    Nay chẳng còn: Chung tay trồng lại
    Từng cộng đồng đều phải trồng cây,
    Nhân giống bản địa xưa nay
    Giữ rừng, giữ núi, giữ cây như người.

    Hoạ phá rừng muôn nơi phải thấy:
    Mấy chục năm, chẳng phải bây giờ,
    Đã đến nông nỗi…”Mất bò”
    Người ơi: Mau chóng phải lo làm chuồng!

    Hãy bỏ “cuồng” trồng cây công nghiệp
    Là thông điệp nhắn với muôn người,
    Khôi phục “nguyên thuỷ” khắp nơi
    Mới mong nguôi giận “Ông Trời”nhớ cho!

    Rừng lồ ô, bương vầu tre nứa
    Dưới chân đồi tích sữa nước ngầm,
    Rễ tre chằng chịt xa xăm
    Tường thành vững chắc quanh năm giữ rừng!

    Chớ mở đường vào gần rừng quá
    Đó cũng là “phương tiện” phá rừng,
    Hành lang bảo vệ đóng khung:
    Dân cư không được ở chung với rừng!

    “Ăn của rừng rưng rưng nước mắt”
    Tổ tiên xưa khắc cốt ghi xương,
    Năm ngàn năm ấy dặm trường
    “Giang sơn gấm vóc”:Quê hương núi rừng!

    Thuỷ điện cóc phá rừng: Chớ cãi !
    Nói lời khôn thì phải nghĩ suy,
    Hãy đến tận thấy những gì
    Rừng đang kêu cứu-Nghĩ suy cho tường!

    Gió bốn phương trong lành rười rượi
    Là khi đồng lòng khởi tâm từ,
    Cây rừng, đồi núi cũng như
    Chúng sinh muôn loại “tâm tư” lòng lành./.

    Luật gia TRẦN THÚC HOÀNG

    Xem thêm tại:>> Thơ văn Phật giáo

    - Advertisement -
    Tin tức khác
    - Advertisment -

    Xem nhiều