Ngài thiền sư ở vùng kia
Thiền sinh theo học kéo về quá đông
Nhưng thiền viện lại ít phòng
Tu hành do đó vô cùng khó khăn
Cần thêm phòng học, phòng ăn
Mở mang cơ sở thêm phần khang trang
Thiền sư vì thế cần vàng
Cần nguồn tài chính sửa sang viện mình.
Một nhà buôn nọ nhiệt tình
Nghe tin xây cất, chân thành hiến dâng
Tặng thiền sư một số vàng
Gồm năm trăm lượng, vô vàn lớn lao,
Thiền sư bình thản nhận vào
Nhưng ngài không có tiếng nào nói thêm
Khiến nhà buôn rất ngạc nhiên
Vì người thời đó sống liền một năm
Chỉ cần ba lượng đủ ăn
Nay nhà buôn tặng năm trăm lượng vàng
Mà thiền sư chẳng ngó ngàng
Chẳng hề cảm tạ, bẽ bàng lắm thay!
Nhà buôn bèn nhắc khéo ngay:
“Những năm trăm lượng trong đây tặng ngài!”
Thiền sư từ tốn trả lời:
“Vâng, ông đã nói với tôi vậy rồi!”
Nhà buôn nhấn mạnh mãi thôi:
“Mặc dù giàu có nhưng tôi nghĩ rằng
Món tiền năm trăm lượng vàng
Thật là khoản lớn cúng dường thiền môn!”
Thiền sư điềm tĩnh hỏi luôn:
“Ông chờ tôi nói cảm ơn chuyện này?”
Nhà buôn: “Vâng! Nên vậy thay!”
Thiền sư lên tiếng nói ngay: “Sai rồi!
Khi cúng dường, khi biếu ai
Chính người tặng phải mở lời cám ơn!”
Tâm Minh Ngô Tằng Giao
(thi hóa, phỏng theo The Giver Should Be Thankful
trong tập truyện 101 ZEN STORIES của Nyogen Senzaki và Paul Reps)
The Giver Should Be Thankful
While Seietsu was the master of Engaku in Kamakura he required larger quarters, since those in which he was teaching were overcrowded.
Umeza Seibei a merchant of Edo, decided to donate five hundred pieces of gold called ryo toward the construction of a more commodious school. This money he brought to the teacher.
Seisetsu said: “All right. I will take it.”
Umezu gave Seisetsu the sack of gold, but he was dissatisfied with the attitude of the teacher. One might live a whole year on three ryo, and the merchant had not even been thanked for five hundred.
“In that sack are five hundred ryo,” hinted Umeza.
“You told me that before,” replied Seisetsu.
“Even if I am a wealthy merchant, five hundred ryo is a lot of money,” said Umezu.
“Do you want me to thank you for it?” asked Seisetsi.
“You ought to,” replied Umeza.
“Why should I?” inquired Seisetsu. “The giver should be thankful.”
___________________________________________