Có phải chăng thấu lời cầu nguyện
Bão số Tám đã chuyển thành dông?
Vô thường : Sắc sắc , không không
Bão số Chín lại biển Đông kéo vào!
Thương miền Trung ba đào bao trận
Hơn tháng ròng “Cơn giận” thiên thiên,
Bể dâu nước trắng một miền
Giữa mùa đại dịch-Lại thiên tai dồn!
Bão số Tám thiêng khôn chuyển hoá
Để chúng sinh còn vá vết thương,
Cứu hộ, cứu nạn dặm trường
Miền Trung khúc ruột, tình thương dồn về!
Mọi miền quê hướng về trung độ
Sá gì đâu gian khổ nhọc nhằn,
Dòng thác chia sẻ khó khăn
Vẫn còn cuộn đổ, ân cần sẻ chia!
Mong cho những chuyến xe cứu trợ
Chở ân tình, hơi thở yêu thương
“Đá mềm, chân cứng” dặm trường
Đến tay người nhận, muôn phương an lòng!
Phải đề phòng bão kia số Chín
Lời nguyện cầu “Thiên thính” cao xanh:
Những cơn giận dữ sao đành
Dập dồn liên tiếp để hành hạ Dân(?!)
Gần và xa “Giang sơn gấm vóc”
Khóc bây giờ, khóc cả ngày mai
Thiên tai hay tại nhân tai?
Qua cơn dâu bể-Hỡi ai thấu cùng?!
Những cánh rừng Trường Sơn hùng vĩ
Sao giờ đây như chỉ trong mơ?
Qua cơn hoạn nạn bây giờ:
Chung tay trồng lại-Bến bờ còn mong.
Hãy ghê tởm gỗ ròng, biệt phủ
Tang chứng là những chủ trọc ôn,
Hàng trăm khối gỗ đỏ son
Những “Quan” Lâm nghiệp có còn cãi không?
Những ngôi nhà trông mà phẫn nộ
“Tham sân si”-Làm khổ dân tình,
Cây rừng là cũng “Chúng sinh”
Phá rừng, đốn gỗ-Chúng sinh điêu tàn!
Chữ “Trên Ngàn” thiêng liêng lắm lắm
Rừng nguyên sinh thăm thẳm cội nguồn,
“Rừng thiêng, nước độc” lời khôn:
Chữ “thiêng” phải giữ, “độc”còn hai đâu(?!)
Chữ “Bể dâu”: Nương Dâu thành biển
Biển ngập rừng có khiến ai lo?
Những căn nhà gỗ thật to
Ấy là tội ác- Để cho muôn đời!
Khúc thiền ca thảnh thơi quán chiếu
Vi diệu thay: Nhân quả muôn đời,
Vô thường, vô ngã thảnh thơi :
Niết Bàn tĩnh giác là nơi hồng trần!
Bão số Chín tiến dần: Đài báo
Trung tâm bão lại hướng miền Trung,
Vô thường quán chiếu ung dung
Cao xanh thấu hiểu sẽ cùng tan nhanh!
Những chuyến xe hành quân cứu trợ
Về miền Trung mong nhớ đề phòng:
Bão này có thể thành giông
Kèm theo lốc xoáy-Đề phòng: An yên!
Luật gia Trần Thúc Hoàng
Xem thêm tại:>> Thơ văn Phật giáo