Người xưa ở Nhật đi đêm
Bà con qua lại thường đem đèn lồng
Đèn dùng tre nứa làm khung
Dán ngoài giấy bóng, gắn trong đèn cầy.
Có chàng mù nọ đêm nay
Đến thăm viếng bạn lâu ngày xa nhau
Hàn huyên tâm sự dài lâu
Khi về tăm tối bạn đâu yên lòng
Tặng chàng mù chiếc đèn lồng
Sẵn sàng nến thắp bên trong soi đường,
Chàng mù từ chối cười vang:
“Đèn này tôi chẳng cần mang làm gì
Với tôi sáng, tối khác chi
Cả đời chỉ thấy bốn bề mầu đen!”
Bạn chàng bèn nói: “Đi đêm
Dù cho anh chẳng cần đèn để soi
Nhưng bà con lúc tối trời
Khi anh qua lại ai người thấy đâu
Thế là sẽ đụng lẫn nhau
Đèn lồng đây hãy cầm mau mà về!”
Lời nghe hợp lý mọi bề
Chàng mù từ tạ, ra đi an lòng
Trong tay cầm chiếc đèn lồng
Nghĩ thầm dù tối mịt mùng sá chi.
Nào ngờ tới khúc quanh kia
Đụng vào kẻ lạ lầm lì đi ngang
Chàng mù lên giọng oang oang:
“Hãy coi chừng chứ các ông các bà!
Sao mà chẳng thấy đèn ta
Đèn lồng thắp nến sáng lòa đây thôi!”
Chợt nghe kẻ lạ cả cười:
“Đèn anh bạn tắt ngóm rồi còn đâu!”
Tâm Minh Ngô Tằng Giao
(thi hóa, phỏng theo Teaching The Ultimate trong tập truyện
101 ZEN STORIES của Nyogen Senzaki và Paul Reps)
Teaching the Ultimate
In early times in Japan, bamboo-and-paper lanterns were used with candles inside. A blind man, visiting a friend one night, was offered a lantern to carry home with him.
“I do not need a lantern,” he said. “Darkness or light is all the same to me.”
“I know you do not need a lantern to find your way,” his friend replied, “but if you don’t have one, someone else may run into you. So you must take it.”
The blind man started off with the lantern and before he had walked very far someone ran squarely into him.
“Look out where you are going!” he exclaimed to the stranger. “Can’t you see this lantern?”
“Your candle has burned out, brother,” replied the stranger.
_____________________________________