Bạn có thọ mạng 100 tuổi, nhưng mới 60 tuổi đã hưởng hết phước báo, thì 60 tuổi bạn phải chết. Nếu như thọ mạng của bạn là 60 tuổi, bạn suốt đời thương tiếc phước báo, khi đến năm 60 tuổi phước của bạn vẫn chưa hưởng hết, thì thọ mạng kéo dài ra đến khi bạn hưởng hết phước báo trong đời này.
“Khi ăn cơm, nên ăn cho thật sạch, một hạt cũng không chừa. Đối với thức ăn tất cả đều không nên phung phí.
Khi mình ăn cơm phải nghĩ đến người khác, thế gian còn rất nhiều người bị nạn không có cơm ăn.
Quần áo mặc rách rồi không sao, có thể sửa, có thể vá, chỉ cần có thể che thân, đủ ấm là được.
Thế gian khổ nạn, chúng sanh kẻ không có đủ quần áo để mặc vẫn còn rất nhiều, không nên phung phí trong việc sắm sửa áo quần.
Đây đều là tiếc phước”.
Trong đời sống hằng ngày, cần thiết để ý đối với vật thực không nên tuỳ tiện vức bỏ, dù chỉ là một tờ giấy cũng không nên phí bỏ. Ngày nay tuy khoa học kỹ thuật phát triển, những vật dụng làm ra rất dễ dàng, nhưng cũng cần phải dè dặt. Những gì có thể tiết kiệm được, thì dùng hết khả năng để tiết kiệm, những gì không cần thiết mua sắm thì không nên mua sắm, như thế bạn sẽ có thêm phước, do đó mà thọ hưởng hoài không hết.
Phung phí tuỳ ý, phước báo của bạn nhanh chóng sẽ hưởng tận. Hưởng tận rồi, dù còn thọ mạng thì bạn cũng phải chết.
Tại sao vậy?
Phước không còn, lộc tận người vong. Bạn có thọ mạng 100 tuổi, nhưng mới 60 tuổi đã hưởng hết phước báo, thì 60 tuổi bạn phải chết. Nếu như thọ mạng của bạn là 60 tuổi, bạn suốt đời thương tiếc phước báo, khi đến năm 60 tuổi phước của bạn vẫn chưa hưởng hết, thì thọ mạng liền kéo dài ra đến khi nào bạn hưởng hết phước báo trong đời này.
Thật thà mà nói, người đời nay hưởng thụ đều do phước báo còn lại của những đời trước, nếu trong đời này chỉ biết hưởng phước mà không chịu tiếp tục tu phước, thì phước báo sẽ nhanh chóng tiêu sạch hết.
Đối với đạo lý này, người đời nay không ai tìm tòi, đến nỗi bạn có nói người ta cũng không tin. Đấy là nói người không học Phật, còn chúng ta học Phật đã học đến đâu rồi? Ngay cả đạo lý này, chân tướng sự thật này cũng không hiểu, không tin thì chúng ta làm sao có thể tự cầu đa phước cho chính mình.
Phước báo không phải do Phật, Bồ Tát cho chúng ta, không phải Thượng Đế cho chúng ta, cũng không phải do thiên địa quỷ thần cho chúng ta, mà do chính chúng ta tự cầu lấy. Trồng nhân lành thì được quả lành, trồng nhân không lành thì nhất định bị ác báo. Đây là dạy bảo chúng ta trong cuộc sống hằng ngày phải làm người như thế nào, phải xử thế đối người tiếp vật bằng cách nào để tự cầu đa phước báo.