Khi Đức Phật còn tại thế, có người dòng Bà La Môn sinh được một đứa con gái xinh đẹp không ai sánh bằng.
Ngày nọ ông treo một tấm biển ngoài cửa thách đố những ai chỉ ra được bất cứ điểm nào xấu trên người con gái ông sẽ được thưởng vàng. Đã trải qua 90 ngày nhưng không ai dám đến thách đố. Một hôm ông đưa người con gái này đến chỗ Phật, thấy thế Phật quở ông không nên đem cô gái này đến đây, cô xấu quá không có chỗ nào là đẹp cả. Nghe thế đức A Nan bạch Phật:
– “Bạch Thế Tôn! Cô gái này đẹp thật mà sao Ngài lại chê xấu?”.
Đức Phật dạy:
– “Mắt không mê đắm nơi sắc dục mới gọi là mắt tốt, tai, mũi, lưỡi cũng thế. Thân không tham đắm nơi lụa là mịn láng thì mới gọi là thân tốt. Tay không lấy của cải không thuộc về mình thì mới gọi là tay tốt. Bây giờ đứa con gái này mắt mê đắm sắc dục, tai nghe tiếng, mũi ngửi hương, thân ưa những thứ lụa là mịn láng, tay thích trộm cắp. Một người như thế thì không có điểm gì tốt đẹp cả”.
Nhà Phật luôn không xem trọng đối với cái đẹp hình thể bên ngoài, mà nhà Phật xem trọng sự đẹp đẽ, thánh thiện trong nội tâm của mỗi con người, đây mới thật là vẻ đẹp thật sự.
Thời gian trôi qua, đến một buổi nọ có một người lại đem con gái xinh đẹp tuyệt trần đến gặp Phật, xin Phật cho ý kiến. Phật hỏi:
– “Ngươi cho là người con gái này là xinh đẹp sao?’.
Người nọ đáp:
– “Bạch đức Thế Tôn! Con nhìn đứa con gái này tổng thể từ đầu đến chân có chổ nào xấu đâu?”.
Phật dạy:
– “Sai lầm thay mắt thịt, ta thấy từ đầu đến chân không có chỗ nào đẹp đẽ cả. Ngươi xem, trên đầu có tóc, tóc chính là lông, mà đuôi trâu đuôi ngựa cũng giống như thế. Dưới tóc là sọ, sọ được tạo bằng xương, nó có khác gì đầu trâu đầu heo nơi lò mổ đâu chứ. Trong đầu có não, não giống như bùn, mùi hôi xốc vào mũi, nếu vứt nó xuống đất thì không ai dám giẫm lên. Mắt chính là ao nước, nếu tách gèng ra thì nó chính là một chất nhầy. Còn trong mũi thì có cứt mũi, trong miệng thì có nước miếng. Ruột non, ruột già, bàng quang đều chỉ chứa đựng những thứ ô uế. Hai tay, hai chân được nối với nhau bằng các khớp xương, các mạch máu, da…đều nhờ hơi nóng để cử động, nó thật chẳng khác gì người gỗ đều nhờ máy móc tác động lên, sau khi hết tác động rồi tháo rời các khớp ra, đầu chân bày khắp, con người cũng như thế có gì đáng khen đâu”.
Chúng ta từ trước đến nay vẫn luôn bị đánh lừa bởi những sắc tướng xinh đẹp bên ngoài, mà không biết rằng những sắc tướng này đều là giả, chẳng phải thật. Một người con gái xinh đẹp một khi lớp da trên mặt bị lật ra, thì còn lại cái gì, chẳng phải chỉ là một đống bầy nhầy máu mũ thịt xương trộn lẫn đó sao, như vậy có còn đẹp nữa hay không? Cho nên, nhà Phật luôn không xem trọng đối với cái đẹp hình thể bên ngoài, mà nhà Phật xem trọng sự đẹp đẽ, thánh thiện trong nội tâm của mỗi con người, đây mới thật là vẻ đẹp thật sự.
Cho nên, nếu chúng ta muốn mình trở nên xinh đẹp thật sự thì cần phải tu tâm, tu tâm thanh tịnh, tu tâm từ bi, tu tâm bình đẳng, tu tâm chân thành. Được như vậy thì thân thể, tướng mạo của ta nhất định sẽ đẹp đẽ và trang nghiêm giống như Phật, Bồ Tát vậy.