Vô thường: Trời nắng, trời mưa
Giữa trưa trời bỗng trút mưa: Vô thường,
Vô ngã: Chẳng có gì riêng
Muôn loài, mọi vật: Cái tên tạm mà.
Buổi sáng mây trắng la đà
Đến trưa, mây bỗng hoá là cơn mưa,
Này Bà,này Bác cơm chưa ?
Cơm là gạo, nước cùng đưa vào nồi.
“Bắc nồi nổi lửa lên thôi”
Dùng điện thay lửa-Cũng thời nấu cơm,
Xửa kia cơm thổi bằng rơm
Rơm từ cây lúa mà thơm mùa vàng.
Vô ngã: hết thảy muôn vàn
“Ngã”chăng, cũng chỉ như làn gió bay,
Đại dịch-Thấy rõ ban ngày
Không gì là cái của “Thầy” của “Tôi”.
Nhìn kia chiếc ghế ta ngồi
Chỉ là lắp ghép nhiều “Tôi”thành phần
Trông xa rồi lại nhìn gần
Áo ta đang mặc, cũng cần nhiều “Tôi”
Cái tôi chỉ tạm mà thôi
Không gì riêng cả-Cái tôi hão huyền,
Thảy đều tương tạo,tương liên
Tương lân, tương tác, mới nên hình hài.
Vô thường-Vô ngã: Như Lai
Ngộ-Tri thấu triệt, đến ngay Niết Bàn
Thanh gươm trí tuệ trừ gian
Loại ngay tam độc hết tham,sân,lỳ
Hỷ-Xả vô lượng Từ-Bi
Diệt trừ Tham ác Sân-Si: Khổ buồn,
Niết Bàn- Tĩnh lặng đến luôn
“Tam pháp ấn” Phật- Khởi nguồn an yên.
Thiền ca-Lục bát hành thiền
Giữ tâm an lạc- Thoát miền âu lo,
Tiêu tan phiền não sao cho
Thiền định, thiền tuệ là bồ “Trí-Tri”.
Tập trung trí tuệ là khi
Hành thiền tất thảy cũng vì chúng sinh,
Thanh gươm trí tuệ bình minh
“Tứ trọng ân”- hiến sức mình báo ân:
Mẹ-Cha-Tổ quốc-Bụt Nhân
Đồng đội, Đồng chí, Nhân dân-Đồng bào
Thiền ca lục bát vui sao
Nhặt từng con chữ gieo vào niềm tin!
Luật gia Trần Thúc Hoàng
Xem thêm tại:>> Thơ văn Phật giáo