Hơn hai trăm năm trước Nguyễn Du
Viết áng văn tế: Khóc- Ru cô hồn,
Chúng sinh thác bởi dịch ôn
”Văn tế Thập loại”: Linh hồn bi ai.
Hơn hai thế kỷ-Dặm dài
Vô thường-Cơn gió bi ai nhân quần,
Đại dịch Cô-vít hại thân
Ngót nửa năm đã, làm nhân loại sầu.
Toàn cầu, nhiễm mắc tăng mau
Mười triệu, bốn mốt vạn sầu: Nhiễm lây,
Năm mươi lẻ tám vạn ai ? [*]
Xót thay linh hỡi- Dặm dài đứt ngang(!)
Gần nửa năm ngót: Bàng hoàng
Toàn cầu như thể ngôi làng tóc tang,
Cầu cho trời tạnh, mây quang
Qua cơn đại dịch-Yên an tú cầu.
Việt Nam như có “phép mầu”
Bình yên một dải, dịch mau đẩy lùi,
Sẻ chia đồng loại: Bùi ngùi
Đề cao cảnh giác, đẩy lui coi thường.
Đại dịch như một chiến trường
Ngăn ngừa chết chóc, đau thương: Hàng đầu,
Thương vong còn vẫn tăng mau
“Chiến trường” đại dịch- Nhớ câu đề phòng(!)
Thiền ca lục bát những mong
Đất Việt ”Miễn dịch” hoá rồng nay mai,
“Sánh vai cường quốc” dặm dài
Tranh thủ lợi thế- Chớ hoài phí công.
Lành thay, đất nước Tiên-Rồng
Viêm phổi Vũ Hán sẽ không hề gì,
Sẻ chia vô lượng Từ-Bi
Nguyện cầu Nhân loại muôn khi thiện lành.
Viết lên ái ngữ cao xanh
Việt Nam cầu nguyện chữ “Lành” muôn nơi,
Mong cho nhân loại muôn đời
Hành tinh xanh mãi là nơi an hoà.
Thiền ca lục bát muôn nhà
Từ- Bi- Hỷ- Xả mới là Tâm an,
Vô thường, Vô ngã nhân gian
Nhân quả-Chân lý: Luận bàn đúng thay (!)