Đại dịch Cô-vít “vẫy vùng”
Sau một ngày đã số chung thế này,
Hơn hai triệu chín nhiễm lây
Hơn hai mươi vạn thân này lìa xa.
Nghĩ mà sao thấy xót xa
Không một tiếng súng hơn là chiến tranh,
Viêm phổi Vũ Hán “đành hanh”
Không cần tuyên bố, chiến tranh phát bùng.
Lây lan cho đến tận cùng
Chân trời góc bể, vẫy vùng chưa thôi,
Trải đà hơn bốn tháng rồi
Từ nơi Vũ Hán, nay thời năm châu.
Vẫn chưa có thuốc nhiệm màu
Để ngăn đại dịch, ”loài sâu giết người”,
Ngẫm hay muôn sự trên đời
Vô thường,vô ngã- ấy thời nghĩ suy.
Vô thường: không chắc chắn gì
Không không, sắc sắc- chẳng chi trường tồn
Vô ngã:đừng tưởng mình khôn
Không là ai cả, trường tồn: chẳng ai(!)
Đại dịch còn đó:ngắn dài(?)
Vô thường-cơn gió, một mai biến cùng,
Can qua- Đại dịch thấu chung:
Người ơi, xin hãy rộng lòng Từ-Bi.
Lúc này, hạnh phúc là gì?
Niết bàn- là nghĩa sân si ích gì!
Tham lam cùng với sân si:
Căn nguyên đau khổ, nghĩ gì can qua?
Niềm đau nỗi khổ chỉ là:
Tham-Sân-Si, đó: can qua dặm trường,
Bao giờ thoát khỏi tai ương?
Là khi vô ngã, vô thường ngộ ra.
Giữa cơn đại dịch thiền ca
Giữ tâm an lạc ấy là ung dung,
Lo âu, phiền não,hãi hùng
Ấy là chuốc bệnh, ấy cùng khổ đau.
An lạc bài thuốc nhiệm màu
Hãy luôn vui vẻ, nói câu thiện lành
Từ-Bi đồng loại, chúng sinh
Yêu thương tất thảy như mình thương thân.
Khổ đau cũng tại tham, sân
Tham lam vô độ, theo chân sân hờn
Biết chi chữ oán chữ ơn
Vô minh phát xuất: giận hờn sân, si.
Thương thay những kẻ tham, si
Trong cơn đại dịch lại đi làm liều,
Cuộc đời đáng giá bao nhiêu
Để thân tù tội, sớm chiều thị phi.
Thiết bị y tế nói gì ?
Vô tri vô giác, cướp đi cuộc đời
Chẳng riêng Hà Nội người ơi
Thanh tra đồng loạt: khắp nơi sẽ lòi.
Thừa cơ đục khoét khắp nơi
Ấy là “thổi giá” trong thời dịch đây
Khoác áo y đức: cướp ngày
Hà Nội đã trị- Tỉnh này, thành kia(?!)
Nhân loại chết chóc, chia lìa
Nhiễm lây dịch bệnh, tội kia nói gì
Bất nhân,bất nghĩa, bất nghì
Ngàn năm bia miệng, cũng vì tham, sân.
Từ-Bi-Hỷ-Xả lòng nhân
Chính phủ toàn ý cùng Dân một lòng,
“Chống dịch- chống giặc” thành công
Dặm dài phía trước, quyết không lơ là.
Bạn bè quốc tế ngợi ca
“Mùa xuân đại thắng” đó là Việt Nam!
Toàn Dân đồng khổ, cộng cam
Chia bùi, sẻ ngọt, đã làm bài ca:
Giữ tâm an lạc muôn nhà
“Vắc-xin đặc hiệu”, ấy là an Dân
Trông xa rồi lại ngó gần
Thiền ca lục bát gieo vần an vui…./.
Luật gia Trần Thúc Hoàng
Xem thêm tại:>> Chuyên mục thơ Phật giáo Online