Lời cổ nhân:”Hoạ vô đơn chí”
Cái rủi ro lắm chuyện kéo theo,
Lại rơi vào những nơi nghèo
Thương thay miền núi gieo neo muôn phần!
Hoạ chưa xong Thừa Thiên, Quảng Trị
Lại bây giờ, miền núi Quảng Nam
Cùng một “kịch bản” nguy nan:
Lở đồi, sập núi…Khóc than xé trời!
Trà Leng vùi lấp bốn lăm người
Ba ba người sống-Còn mười hai ôi!
Trà Vân cùng huyện: Tám người
Tìm được thi thể-Hỡi ôi đau lòng!
Nam Trà My-Tên loài hoa đẹp
Hai xã hoạ liên tiếp nhói lòng,
Lại thêm Phước Lộc, Phước Sơn
Thấy ba thi thể, đang còn tám…ôi!
Bao năm rồi “nạn vàng thổ phỉ”
Lại đến ông Thuỷ điện phá rừng,
Trời mưa như trút không dừng
Còn đâu tán lá, rễ rừng chở che?
Rừng cạn kiệt trăm bề gian khó
Độ che phủ không đủ chở che,
Nước mưa thành lũ tràn về
Xói lở, lún sụt…”Ô che” chẳng còn!
Chuyện Nước Non-Quốc gia-Tổ quốc
Những danh từ gắn chuyện giang sơn,
Ngàn năm ý nghĩa như còn
Rừng nguyên sinh giữ, núi non vững bền!
Lại nhớ chuyện Phú Yên năm trước
Rừng nguyên sinh phá để…Nuôi bò,
Miền Tây Xứ Nghệ mà lo
Hướng Dương với cỏ thay cho rừng già(?!)
Đức Phật dạy: Muôn loài sự sống
Phải thương yêu, tất cả cộng sinh,
Phá rừng là kẻ vô minh
“Rưng rưng nước mắt” sự tình là đây!
Phải đến ngay công trường Thuỷ điện
Các Bộ , Ngành hãy đếm héc ta,
Còn bao nhiêu cánh rừng già
Bao nhiêu bị phá-Để mà “hoàn nguyên”?
Đó là chuyện trăm năm khắc phục
Dễ gì đâu mỗi lúc mỗi nơi,
Rừng nguyên sinh đã hết rồi
Hoàn nguyên cũng phải mất mười đời chăm!
Phá một năm, trăm năm hồi phục
Rừng nguyên sinh đến lúc kiệt rồi,
Nhân giống bản địa phục hồi
Giữ rừng, giữ đất muôn đời Tổ Tiên.
Khúc thiền ca tháng năm liên tưởng
Rừng bạt ngàn hồi hướng tư duy,
Thực hành Hỷ xả từ bi
Chúng sinh muôn loại là khi còn rừng…
“Ăn của rừng, rưng rưng nước mắt”
Lời Tổ Tiên, nước mắt bây giờ,
Kẻ phá thì vẫn nhởn nhơ
Thương tâm chết chóc-Bao giờ mới thôi(?!)
Luật gia Trần Thúc Hoàng
Xem thêm tại:>> Thơ văn Phật giáo
- Advertisement -