Câu tiền nhân:”Hoạ vô đơn chí”
Thương miền Trung suy nghĩ bao điều,
Thiên tai bão lụt kéo theo
Biết bao nhiêu chuyện “khi eo” dè chừng.
Đại dịch vẫn chưa dừng: Bão lụt
Hoạ dập dồn, không chút”nương tay”,
Vô thường, vô ngã cho hay
“Mọi điều có thể”- Bắt tay mới bền.
Ấy là phải kết liên :” Vô ngã”
Vạn vật đều tất cả tạm thời,
Vô thường : Biến động người ơi
Cái ngã đâu có-Phải thời nương nhau!
Dịch chưa qua, thiên tai thảm hoạ
Những ngày qua tất cả năm lăm [*]
Phân ưu thành kính từ tâm
Chia xa linh hỡi-Vĩnh hằng thiên thai!
Nỗi thống khổ ai ơi: Mười sáu
Những công nhân mất tích “náu bùn”,
“Sống khôn”- Thác những đứa con
Là con của Mẹ- Linh hồn linh thiêng!
Ngặt một nỗi lại thêm mưa nữa
Việc kiếm tìm mấy bữa vẫn còn,
Hỡi ôi! Mười sáu đứa con
Sinh thành, dưỡng dục Nước non vẫn chờ!
Phải tìm kiếm bờ khe con suối
Lấp hết rồi, rong ruổi bến bờ
Phép mầu cầu nguyện từng giờ
Xin đừng thêm những chiếc cờ đám tang!
Người ở nhà “trống làng” thình thịch
Đoàn kiếm tìm, bi kịch mưa nguồn
Hỡi ôi! Hoà lệ mưa tuôn
Vô thường cơn gió “Sống khôn” thác về!
Sơn là rừng, Khê kia đồng ruộng
Hỡi Sơn khê chớ uổng công tìm,
Dẫu là một bụi hoa sim
Hãy lên tiếng báo cho chim tìm về!
“Nơi quê ta bánh đa, bánh đúc”
Lời hát ai thúc giục về quê?
Khúc thiền não nuột dầm dề
Thương ôi! Linh hỡi hãy về đi thôi!
Luật gia Trần Thúc Hoàng
Xem thêm tại:>> Thơ văn Phật giáo