Khúc thiền ca: Tuệ thiền tiếng Việt
Ngàn năm sau ai biết ai hay,
Truyện Kiều, tiếng Việt xứ này
Ấy là Quốc bảo-Chung tay giữ gìn.
Thủa nước nhà mới giành độc lập
Bảy lăm năm, Dân tộc Việt Nam
Xoá nạn mù chữ: Bác làm
Cũng nhờ Quốc ngữ Việt Nam tuyệt vời!
Chỉ trong một thời gian rất ngắn
Giặc dốt lùi: Không thể rắn đầu,
Nhờ Latin hoá đã lâu,
Nết người, nét chữ là câu nằm lòng!
“Diệt giặc dốt” chờ mong xứ sở
Cách mạng về như có phép màu,
Phổ cập bất cứ nơi đâu
Toàn Dân biết chữ là câu tự hào!
Nhờ biết chữ anh hào khắp chốn
Lo học hành thành thị, thôn quê,
Mù chữ thành Cử, thành Nghè
Quốc ngữ dễ học, dễ nghe mọi nhà!
Bỗng có ngày thật là sửng sốt
Sách đánh vần, đột ngột bao phen
Cải cách chữ cái rối beng
Ồn ào một thuở, khó quên ai dè…
Mấy chục năm ai nghe hậu quả
Giáo khoa vàng từ thuở khai nôi,
Vẽ chuyện cải tiến, cải lùi
Khai tâm khai chữ-Trẻ vui xa rồi!
“Dự án vẽ” học nhồi, học nhét
Mấy chục năm học vẹt do ai?
Tìm đâu chữ đức chữ tài
Ai người làm sách và ai “vẽ vời”(?!)
Ai cũng biết những thời gian khó
Sách giáo khoa đâu có bon chen,
Làm sách là những cái tên
Giỏi chữ, liêm chính mới nên sách vàng!
“Bộ sách vàng” thời chưa đổi mới
Trái khoáy thay, cũng bởi thị trường
Huỷ hoại chẳng biết xót thương
Cái thời anh học, giữ nhường phần em…
Mới khai giảng, phụ huynh xem sách
Oái oăm thay, cách dạy trẻ em
Tiếng mẹ đẻ tối trong đêm
Còn đâu ánh sáng viết nên chữ mình.
Hồ Chí Minh nâng niu con trẻ
Việc trồng người như thể cây xanh
“Trẻ em như búp trên cành
Biết ăn, biết ngủ, học hành là ngoan”
Thưa với Bác: Gian nan học chữ
Sách giáo khoa thử mấy mươi năm,
Cũng vì lợi ích, “làm ăn”
Những kẻ “cánh hẩu” dính thân vô chàm!
Kẻ vì tham nằm trong bộ máy
Kẻ đánh hơi nghe thấy mùi tiền,
Liên minh ma quỷ kết liên
“Chiếc bánh Giáo dục” mới nên sự tình!
Cả xã hội bất bình phẫn nộ
Sách giáo khoa như có “tà ma”,
Thương thay con trẻ như hoa
Đi học chữ Việt, bị “già”trước năm./.
Luật gia Trần Thúc Hoàng
Xem thêm tại:>> Thơ văn Phật giáo