Quê tôi, Mẹ gọi là Bầm.
Từ xa xưa ấy tiếng: “Bầm” trong tôi,
Bầm, người phụ nữ tuyệt vời
Trời Đông giá rét, áo tơi xuống đồng.
Chăm cây lúa nặng trĩu bông.
Chè, ngô, khoai, sắn… một lòng thương yêu,
Từ bình minh tới ráng chiều
Thân cò lặn lội, bao điều lo toan.
Tìm Bầm, chiều tối mênh mang.
Nương đồi bát ngát, gọi vang Bầm về,
Sắn, khoai, đầy ắp miền quê
Nong tằm ăn dỗi, gánh về đầy quang.
Bầm tôi, vượt những gian nan.
Nuôi chị em lớn, vẫn làn môi xinh,
Trầu xanh, cau thắm duyên tình
Í ơi hàng xóm ra đình họp công.
Tiếng Bầm, như tiếng non sông.
Vắng Bầm, chờ đợi, ngóng trông mong hoài
Tiếng Bầm, tới cổng nhà ai
Lòng vui chạy đón, ôm vai vui mừng.
Bầm chia cho cái kẹo vừng.
Thơm tay Bầm, ngọt đến từng… đời tôi,
Bao năm, Bầm đã xa rồi
Nhớ thương Bầm quá, rã rời bấy nay.
Còn Bầm mãi tới hôm nay.
Bầm ơi! còn đó những ngày chiến tranh,
Lá chuối khô, ổ Bầm nằm
Nhường giường, chiếu gối… cùng chăn… ấm lòng.
Phạm Ngọc Vân
(Mùa Vu Lan Canh Tý – 2020)