Một đời quá ngắn ngủi, chúng ta không cần quá coi trọng tiền bạc, không nên gây khó khăn cho mình, không cần phải tính toán được mất. Khi về già chúng ta sẽ phát hiện ra hết thảy đều là vật ngoài thân, vui vẻ mới là món quà quý giá nhất.
Vậy nên, dẫu sống mệt mỏi cũng phải nhớ rèn luyện thân thể, dẫu chán nản cũng phải nhớ mỉm cười đối diện, dẫu khổ cực cũng phải nhớ tự thưởng cho bản thân mình, dẫu khẩn cấp cũng phải nhớ bình tâm tĩnh khí.
Đời người có những thứ quý giá nhất là: Một trái tim thơ trẻ, một niềm tin bất diệt, một thân thể khỏe mạnh, và một bạn đời mãi mãi nắm tay nhau.
Trong cuộc sống, mọi người đều sẽ gặp phải người và việc không như ý. Tính toán nhiều lên thì niềm vui sẽ ít đi, phiền não nhiều lên thì hạnh phúc sẽ ít đi.
Tâm tình ấm áp là quan trọng nhất, ăn no mặc ấm là quan trọng nhất, thân thể mạnh khỏe là quan trọng nhất, có người thương yêu là quan trọng nhất.
Người đến tuổi trung niên đã chịu nhiều thống khổ, cũng được nhiều niềm vui, đã trải qua trắc trở, cũng chứng kiến nhiều thành công. Có nhiều thứ chúng ta muốn lưu giữ mãi nhưng vẫn không ngăn được tháng năm trôi vùn vụt. Có muôn vạn điều không như ý nhưng chúng ta vẫn phải đặt nó lên vai mà gắng sức.
Bao than thở và nuối tiếc cũng cần đổi thành thong dong yên định. Những xúc động và nhiệt tình tuổi trẻ cũng cần chuyển thành nhàn nhạt và yên tĩnh. Bao mộng mơ cũng phải biến thành cánh buồm, dù sóng to gió lớn thì vẫn cứ khởi hành…