Khúc thiền ca một trăm năm sáu
Một lòng thành đau đáu ngóng trông,
Rào Trăng hỡi những con sông
Thượng nguồn có thấu nỗi lòng chờ mong?
Chữ vô thường sắc không may rủi
Cõi hồng trần bao nỗi hư không,
Dấn thân Bồ Tát tấm lòng
Vì Dân vì nước, những mong phép mầu.
Những chiếc mũ trên đầu sao sáng
Để lại đây, đồng đội ráng tìm
Tan hoang, rừng vắng tiếng chim
Thiết tha gọi bạn đồi sim u hoài…
Gió thiên thai trên cao vọng lại
Tiếng chim gù khắc khoải lùm cây,
Đồng đội ơi, hãy nghe đây
Xót thương, hy vọng đêm ngày có nghe?
Chưa thuỷ điện: Con khe, con suối
“Thuỷ điện cóc” nông nỗi rừng hoang,
Thiên tai, nhân họa hoang tàn
Xót thương, tiếc nuối, nỗi oan khôn cùng!
Thiên tai phá cả vùng trắng địa
Phép mầu mong có thể tìm ra?
Xót thương vị tướng tài ba
“Không về đại hội”-Nghe mà tri ân…
Vì Nhân Dân quên mình tất cả
Hạnh Bồ Tát Hỷ-Xả-Từ-Bi,
Mười ba Tướng sỹ ra đi
Quên mình, nguy hiểm chữ vì Nhân Dân.
Bảy tấm thân cần tìm đã thấy
Ba giờ chiều nơi ấy hiện trường,
Hãy nghe tiếng gọi thân thương
Sáu đồng chí hỡi: Nhớ đường về không?
Chữ vô thường sắc không may rủi
Cõi hồng trần buồn tủi hư không,
Thở phào tìm thấy nhói lòng
Sáu đồng chí nữa-Những mong phép mầu!
Khúc thiền ca một trăm năm sáu
Những câu thiền sao dấu thương đau,
Nhìn ngôi sao sáng trên đầu
Tri ân biết mấy, những câu ru thiền!
Hỡi hồn thiêng của Sông và Núi
Lắng nghe lời buồn tủi oan khiên,
Rồi đây hậu thế có nên
Phá rừng: Thuỷ điện, oan khiên ngút trời.
Những câu thiền đời đời thưởng nhớ
Hạnh Bồ Tát: Gian khổ hy sinh,
Câu thiền viết chữ đinh ninh
“Vì Dân phục vụ”-Quên mình thương ôi!
Luật gia Trần Thúc Hoàng
Xem thêm tại:>> Thơ văn Phật giáo