Chưa có thông tin tác giả

 
 
  • Hội quán thư pháp Thạch Thiện
 
 

Thơ: Nụ Cười Như Lai

 

Ngày xưa theo mẹ lên chùa

Dâng hương lễ Phật nhân mùa xuân sang

Thấy lòng ấm áp nhẹ nhàng

Như thuyền xuôi mái theo làn nước đưa

 

Những lần tôi đã lên chùa

Lòng nghe bát ngát như vừa thanh tân

Tụng kinh tràng hạt tay lần

Hình như quên hết bụi trần ngày qua

 

 

Nên tôi vẫn thích lên chùa

Tâm lành chẳng muốn hơn thua với đời

Uống ăn chỉ đủ sống thôi

Lợi danh bèo bọt nổi trôi bốn mùa

 

 

Nhớ xưa theo Mẹ lên chùa

Nghe chuông tịnh độ, trầm vừa bay hương

Dù chưa hiểu lẽ vô thường

Nhưng tâm chợt thấy đã nương bóng thiền

 

 

Thấy đời nhẹ tựa như nhiên

Thấy người mặc áo lam hiền như mây

Hoàng hoa thanh thoát bóng

Thầy Như dòng suối mát chảy đầy hồn thơ

 

 

Chảy từ nghĩa mẹ tình cha

Tứ ân nuôi dưỡng khoan hoà bao dung

Lượng đời ấm áp khôn cùng

Tiền rừng bạc bể chưa từng dễ mua

 

 

Ngày nay thỉnh thoảng lên chùa

Lúc về trông thấy bốn mùa thảnh thơi

Được nhìn thấy Phật mỉm cười

Nghe lòng chợt nở rất tươi đóa hồng

 

 

Ngoài sân nắng trải mênh mông

Gió đưa mở cánh sen vàng thướt tha

Thấy em đứng chắp tay hoa

Áo mây lam sắc bay qua trên ngàn

 

 

Lời cầu nguyện nở cánh lan

Niềm vui dâng đến lên tràn giọt ngân

Bầu trời rất đẹp màu xanh

Dường như lần giở trang kinh không lời

Chỉ còn thấy Phật mỉm cười!

Trần Đan Hà

Báo Chánh Pháp số 48

 
Ý kiến bạn đọc