Đại dịch Cô-vít chưa dừng
Bắc và Nam Mỹ vẫy vùng thoát nan,
Đà tăng mắc nhiễm kinh hoàng
Chín triệu rưỡi lẻ đã mang bệnh này.
Bốn tám vạn rưỡi thương thay
Vì cơn đại dịch-Thân này nát tan,
Siêu sinh, tịnh độ Niết bàn
Bồng lai tiên cảnh muôn vàn an yên.
Việt Nam, sáu tám ngày liền
Không ai nhiễm mắc, an yên xứ này
Dẫu Nam- Bắc- Đông- Tây
Cô-vít mười chín nhiễm lây tung hoành.
Việt Nam điểm sáng long lanh
Thành tựu cả nước đâu dành riêng ai,
Giữ gìn thành quả mới tài
Thiền ca, gieo khúc dặm dài an yên.
Biển đảo cho đến đất liền
Ngăn không để dịch “được quyền” hại dân,
Lo xa, tránh để hại gần
Thiền ca lục bát, gieo vần Lạc- An.
Từ- Bi- Hỷ- Xả- Niết bàn
Giữ tâm An Lạc, muôn vàn niềm vui,
Sao cho rạng rỡ nụ cười
Bỏ buông phiền muộn,cuộc đời an yên.
Cuộc đời “Vô ngã” đừng quên
Có chăng chỉ mỗi cái tên thôi mà,
Vô thường, vũ trụ bao la
“Sao dời, vật đổi” thì ra Vô thường!
Chúng sinh thập loại thê lương
Vô thường- Cơn gió, lẽ thường bấy nay
Nắng-Mưa, Sáng- Tối, Đêm-Ngày
Sinh- Lão- Bệnh- Tử mới hay Vô thường.
Ngẫm lời giáo chủ Kim Cương[*]
Gạch nối Sinh- Tử: Đời thường chúng ta
Rạng rỡ gạch nối mới là
Hồng trần dâng hiến-Bài ca hành thiền…
Luật gia Trần Thúc Hoàng
Xem thêm tại:>> Thơ văn Phật giáo