Cách ly, giãn cách ba tuần
Một thời đại dịch, những vần thiền ca,
Việt Nam- Chân lý bay xa
Chống dịch, chống giặc bài ca diệt thù.
Thiền ca, vọng mãi thiên thu
Gần mười tám vạn, lời ru vĩnh hằng
Siêu sinh, tịnh độ Niết bàn
Bồng lai, tiên cảnh thiên đàng hỡi linh!
Thiền ca an lạc, yên bình
Địa cầu ngơi nghỉ, chúng sinh an hoà,
Trải qua đại dịch ngộ ra
Cái thiện, cái ác rõ là trắng đen.
Muôn vàn việc thiện đáng khen
Vô cảm, cơ hội- trồi lên lềnh bềnh
Ngẫm hay, vượt thác- qua ghềnh
Gừng cay, muối mặn sự tình bày phơi.
Vô thường, vô ngã cuộc đời
Qua cơn đại dịch, sẽ khơi dòng lành
Thiện nam, tín nữ thuần thành
Đồng bào, đại chúng, đồng hành từ bi.
Mai này nhớ cảnh cách ly
Những ngày đại dịch, nghĩ gì tử sinh?
Cái chết, cái sống chiến tranh:
Há bằng đại dịch, yên bình- tử sinh?
Lạ thay! Ở tận Bắc Kinh
Thủ đô Trung Quốc, ngài Bình muốn chi?
Giữa cơn đại dịch tham, si
Gây thù, chuốc oán- được gì hỡi ông?
Xứ này: Nước Mắm- Biển Đông
Xì dầu là xứ của ông thuở nào,
Cớ gì ông lại nhảy vào?
Vô thường hãy nhớ: Sóng trào, biển dâng(!)
Việt Nam- Giữ nước: Đạp bằng
Năm ngàn năm ấy, nhớ rằng: Kiên trung!
Trạng Trình dặn lại: Biển Đông
“Vạn dặm đất Việt”, xứ Rồng và Tiên!
Tham lam, bành trướng: Hãy quên!
Hai bên có lợi, làm nên láng giềng
Quốc gia dân tộc thiêng liêng
Việt Nam- Trung Quốc, mỗi bên một vùng(!)
Việt Nam gắn với biển Đông
Đất- Trời sinh vậy, đừng hòng phản Thiên
Trung Hoa nhớ lấy đừng quên:
Xì dầu, Nước Mắm: mỗi bên một lề[*] (!)
Luật gia Trần Thúc Hoàng
[*]”Đất có lề,quê có thói”(tục ngữ Việt).
Xem thêm tại:>> Chuyên mục thơ Phật giáo Online