Khúc thiền ca mười một tháng chín
Năm không quên: Canh Tý-Hai mươi,
Chín mươi mốt vạn con người
Rời xa dương thế-Hỡi ôi vô thường!
Hai tám triệu, hơn ba hai vạn
Là số ca mắc nạn Wuhan,
Nhân loại đang lúc nguy nan
Việt Nam phúc đức, tạm an đến giờ!
Tính số liệu phần trăm dân số
Để thấy rằng “nhân tố” thành công,
Nhà nước, Dân chúng đồng lòng
“Chống dịch-Chống giặc”thành công tuyệt vời!
Với tinh thần lạc quan truyền thống
Chống dịch như chống giặc xưa nay,
Giữ tâm an lạc tỏ bày
“Vắc-xin đặc hiệu”-Xứ này Việt Nam!
Bảy lăm năm một nền y tế
Của nước nhà tư thế tự tin,
Đại dịch tin ở sức mình
Mạng lưới phủ khắp, tự tin, tự cường!
“Nghịch cảnh” cũng Vô thường, Vô ngã
Thấu triệt rồi hỷ xả, từ bi
Cho hay, nghịch cảnh cũng vì
Ngọn nguồn tất cả: “Sân si tham” là.
Chiến tranh và tai ương dịch bệnh
Hết thảy đều “trái lệnh của Trời”,
Mẹ thiên nhiên muốn thảnh thơi
Địa cầu xanh mãi, loài người an yên…
Đấng tạo hoá thiên nhiên vũ trụ
Muôn ngân hà kỳ thú bao la,
Mẹ thiên nhiên vốn vị tha
Đừng để mẹ giận, mới là văn minh!
Hỡi nhân loại : Hãy cùng thức tỉnh!
Bụt Như Lai đã tính hết rồi,
Vô thường, Vô ngã muôn nơi
Là khi nhân loại đến nơi Niết Bàn!
Đó là khi loài người tĩnh giác
Thương lấy mình-Đừng ác thiên nhiên,
Giữ cho trái đất vững bền
Muôn loài chung sống, an yên địa cầu!
Giữa đại dịch năm châu, bốn biển
Thảy đều mong khai triển Vắc-xin,
Giữ tâm an lạc cho mình
Ấy là đặc hiệu Vắc-xin vững bền!
Đức Phật dạy: Gieo duyên, tích phước
Luật nhân quả cần được soi chung,
Nhân quả báo ứng khắp cùng
Đó là chân lý phải cùng ngộ ra!
Tứ vô lượng: Từ-Bi-Hỷ-Xả
Mạnh bao trùm hết cả nhân gian,
Vô thường-Vô ngã-Niết Bàn
Tam pháp ấn Phật-Ngẫm càng diệu vi!
Khúc từ bi mười một tháng chín
Giữa đại dịch ngẫm chính con đường,
Bát chánh đạo Bụt ngát hương
Song thất lục bát tỏ tường “lời quê”[*]
Luật gia Trần Thúc Hoàng
Xem thêm tại:>> Thơ văn Phật giáo
[*] Mượn ý Nguyễn Du.