Bình an là điều có lẽ mọi người đều hướng tới. Cho dù họ có chấp nhận bão giông, thực ra cũng chỉ vì mong ước sẽ có những tháng ngày bình bình an an sau này. Nhưng ít người nhận ra rằng, bình an đến từ bên trong bạn, chứ không phải do hoàn cảnh bên ngoài mang lại cho bạn.
Bạn có thể không tin, bạn có thể cãi: “Rõ ràng bình yên là ở hoàn cảnh chứ! Bây giờ thả bạn vào một cuộc chiến tranh khốc liệt thì lấy đâu ra bình yên được! Bình yên đến từ bên trong, thật nực cười!”
Bình an là sự lựa chọn kiên trì của bạn!
Có lẽ do bạn chưa thử và tập luyện. Bởi việc tạo dựng bình yên từ bên trong thực sự khó. Khó đến mức ít người làm được và cũng ít người tin. Để tạo được bình an từ sâu thẳm bên trong chính mình, một bình an vững chãi mà ngoại cảnh không thể nào tác động vào được, bạn cần một trí lực mạnh mẽ để thấu suốt mọi việc, cần lòng bao dung để tha thứ, cần lòng kiên trì để bước tiếp…Chỉ cần bạn lơ là một giây phút thôi, là hoàn cảnh xung quanh sẽ kéo bạn theo những vui buồn được mất hơn thua của nó. Sẽ chẳng còn chút nào bình yên.
Bạn có thể cho là quá trừu tượng, và chọn lựa sự dễ dàng bằng cách tìm kiếm bình an ở bên ngoài. Cái tâm bạn bắt đầu lăng xăng với đủ thứ để tìm kiếm bình an. Bạn cần tiền để cảm thấy thoải mái và an toàn. Bạn cần người bên cạnh để chia sẻ và giúp đỡ lẫn nhau. Bạn cần công việc để có tiền. Bạn cần xe đẹp, quần áo sang trọng để không ai kinh thường được bạn…Rồi bạn sẽ phải làm đủ mọi cách để tạo dựng được một môi trường bình an. Cuối cùng, bạn có được bình an không? Bạn có thể nhìn lại cuộc sống của bạn đang sống, bình yên ở đâu vậy?
Bạn mải miết và miệt mài với bao kế hoạch, bao hy vọng, bao chấp chước…càng đi càng mệt mỏi, càng đi càng lún sâu mà không cách nào thoát ra được. Hạnh phúc hay bình an chỉ là thoáng qua, rồi lại phải lao vào xây dựng nó. Nghe mà giống việc xây lâu đài trên cát. Mòn mỏi một đời xây dựng, chỉ một cơn sóng là cuốn trôi tất cả. Vậy mà người thiên hạ vẫn hùng hục làm như con thiêu thân lao vào biển lửa, như con dã tràng ngàn đời vẫn xe cát hy vọng lấp được biển đông. Người ta bận làm mà không có thời gian ngẫm lại xem mình làm vì cái gì nữa. Mục tiêu ban đầu đã bị quên lãng ở đâu đó rồi…